Quy Nhơn trong tôi là nỗi nhớ

Trong tâm khảm của tôi, Quy Nhơn là một thành phố nhỏ ven biển luôn bình yên và hiền hòa với những con sóng vỗ, với biển xanh, và với mùi biển mằn mặn được gió đưa len lỏi khắp các con đường.

Hàng dừa ven biển
Biển Quy Nhơn xanh lắm. Biển không mang một màu xanh ngọc bích huyền bí như biển Nha Trang, hay màu lam dịu nhẹ như biển Phú Quốc, mà là một màu xanh trầm đục. Những hôm trưa nắng, biển Quy Nhơn hiền từ như người mẹ đang ôm ấp đứa con là thành phố Quy Nhơn vào lòng, và tiếng gió biển xào xạc qua hàng dừa như những tiếng ru êm êm vỗ về…

           +++ khach san quy nhon sach se

Trong ký ức của tôi, biển Quy Nhơn có bãi cát vàng thoai thoải, được bao bọc bằng cả mảng xanh của những cây muống biển. Loài cây có sức sống mãnh liệt ấy luôn không ngừng sinh sôi và phát triển, trải xanh cả một dải bờ. Và trên dải xanh ấy là những bông muống biển tim tím khẽ lay động mỗi khi có cơn gió hắt qua.
Thành phố Quy Nhơn nhìn từ Ghềnh Ráng

Bãi tắm Hoàng Hậu, hay còn gọi là bãi Trứng, được xem là khu vực đẹp nhất ở Quy Nhơn. Xưa kia, trong những lần theo vua Bảo Đại tới các tỉnh miền Trung, Nam Phương hoàng hậu đã chọn nơi đây làm bãi tắm cho riêng mình, cái tên bãi tắm Hoàng Hậu ra đời từ đó.


Trong quãng thời gian chỉ hơn nửa năm ngắn ngủi làm việc ở Quy Nhơn, tôi cũng đã tranh thủ ghé thăm địa danh này. Cảm giác thật lý thú khi được bước đi trên những viên đá tròn như trứng đủ kích cỡ. Giữa biển mênh mông và đá chông chênh, thấy mình thật nhỏ bé, và thiên nhiên thì thật kỳ vĩ, thế giới rộng lớn biết bao!


Mênh mông bãi tắm Hoàng Hậu
Ở phía Bắc, cửa ngõ vào thành phố, men theo con đường chạy qua bán đảo phương Mai, tôi còn nhớ mình đã reo lên sung sướng thế nào khi nhìn thấy cây cầu vượt biển Thị Nại. Đứng giữa cầu, đưa mắt nhìn ra xa, tôi chỉ thấy biển mênh mông không bến bờ.

Cầu Thị Nại

Cách cây cầu không xa là dòng sông Hà Thanh êm ả và tĩnh lặng. Khung cảnh nên thơ cứ như đang ở miền Tây Nam Bộ với rất nhiều cây ngập mặn vì đó là nơi gặp nhau của sông và biển. 

Bán đảo Phương Mai thường đón tôi bằng cát, nắng và gió. Những đồi cát lấp lánh dưới ánh mặt trời và những cơn gió biển thổi thốc vào mặt. Nhưng tôi không thấy khó chịu. Tôi như được trở về với thiên nhiên, tung tăng trên những con đường vắng và mặc sức ngắm nhìn những đồi cát. Tôi được biết, những đồi cát này cũng đã được đưa vào khai thác du lịch với trò trượt cát lý thú. 


Nhớ về Quy Nhơn, tôi còn nhớ đến một buổi trưa nắng gắt được đứng ngắm biển ở đầm Thị Nại, một đầm nước mặn nổi tiếng với các loại cá tươi ngon. Từ chỗ quan sát, tôi chỉ nhìn thấy mặt nước xanh rì. Mỗi khi có cơn gió thổi qua, nhiều con sóng nhỏ sẽ nổi lăn tăn trên mặt nước, để lại những vệt bọt trắng xóa, vẽ nên bức tranh phong cảnh thật đẹp.

Quy Nhơn trong tôi còn là những ngày chạy xe trên đường Quy Nhơn - Sông Cầu. Tôi hay dừng xe khi đang ở trên đỉnh dốc, từ đó nhìn xuống, tôi thấy thành phố nhỏ lô nhô những mái nhà cao thấp nằm ven bờ biển xanh, thấp thoáng sau những cành lau sậy trắng phất phơ trong gió, cảm giác bình yên như nhìn thấy ngôi nhà thân yêu của mình.
Thành phố Quy Nhơn nhìn từ đường Quy Nhơn Sông Cầu

Du lịch Quy Nhơn chưa phát triển như ở các thành phố biển khác của Việt Nam, nhưng tôi tin chắc rằng, nếu được một lần đặt chân lên thành phố biển này, hẳn khi ra về, bạn sẽ mang trong mình một nỗi nhớ nhẹ nhàng mà da diết… 

Theo Bình An (ihay.thanhnien.com.vn)






Đặng Tiến Danh

No comments:

Post a Comment

Instagram